Công cụ nghe nhạc |
Để nghe nhạc, computer của bạn cần có:
|
|
7
Bữa cơm cũng xong, Thiệu Vy lui về phòng mình để tránh phải nghe những lời ca cẩm của mẹ .... - Chẳng hiểu sao mẹ cứ khư khư bênh vực cho anh ta như vậy. Sáng thứ hai, Ánh Nguyệt như chờ sự có mặt của Mẫn Thanh mới mở đài mồm hay sao vừa gặp anh là cô đã phát ngay một hơi: - Ôi, Mẫn Thanh! Sau một tuần công tác em thấy anh tươi tắn hẳn lên. Có vẻ yêu đời nha! Mẫn Thanh vô tư, anh nói: - Anh thì lúc nào cũng vậy mà. Lúc nào mà chẳng vui. Ánh Nguyệt chuyển tông ngay: - Vậy còn quà của em đâu. - Quà của em hả? Vui quá nên anh quên mua mất rồi. Xịu mặt, Ánh Nguyệt cằn nhằn: - Vui gì mà đến độ quà của người ta mà cũng quên luôn. Mẫn Thanh lại nói: - Tại anh đi khắp Vũng Tàu lùng chẳng nơi nào chứa cà. Ánh Nguyệt trố mắt: - Người ta là hai người đi thâu đêm suất sáng luôn. - Đâu có, còn phải làm việc ngủ, nghỉ, ăn uống nữa chứ! Cong môi, Ánh Nguyệt lại than van: - Anh và Thiệu Vy thì vui rồi, chỉ tội tụi nảy ở nhả phải bận máy liên tục luôn. Mẫn Thanh ngạc nhiên: - Bận máy gì cơ? - Máy điện thoại đó: Một ngày anh ta có thể gọi đến đây gần tám chục lần luôn. Cảm thấy khó hiểu. Mẫn Thanh hỏi: - Anh ta là ai? Bồ của em à? Vậy vui rồi còn gì? Quay ngang, Ánh Nguyệt chép miệng than phiền: - Phải bạn trai của em thì còn nói gì. Đằng này ai yêu, ai nhớ đâu không mà bắt em nghe mệt luôn. Như hiểu ra, Mẫn Thanh phá lên cười: - Ồ, em làm việc từ thiện mà, phải không? Chu môi, Ảnh Nguyệt phàn nàn: - Đàn ông con trai gì mà nói chuyện dai như đĩa vậy. Hiểu ý cô nàng muốn nói tới ai rồi nên Mẫn Thanh nói mát: - Em làm ơn sẽ được hưởng phước mà, lo gì chứ. - Phước đâu chắng thấy, em chạy nghe điện thoại rã cặp giò luôn nè. Bật cười trước câu nói ví von của cô, Mẫn Thanh lắc đầu: Giúp người ta đi mai mốt người khác giúp lại. Phẩy tay Ảnh Nguyệt trề môi. - Em khõng ham được người ta trả ơn đâu. Thường thì làm ơn dễ bị mắc oán lắm. - Coi bộ em bi quan đến vậy à? Đã gặp lần nào chưa. - Chưa. Bật cưới, Mẫn Thanh nói như chế giễu: - Chưa mà sao lại sợ. Thấy người ta mình phải tránh chứ. - Vậy sao? Thiệu Vy bước vào thấy hai người đang nói chuyện liền lên tiếng hỏi: - Có chuyện gì mà hai người nói chuyện coi bộ vui vậy? Ánh Nguyệt hất mặt nói luôn. - Chuyện của "bà chị'' chứ ai. Trố mắt nhìn hai người, Thiệu Vy hỏi lại: - Chuyện của ta? - Ừ! - Mà chuyện gì vậy hả? Ánh Nguyệt úp mớ: - Thì chuyện đông, chuyện tây, chuyện nhà chuyện cơ quan. Nhăn mặt, Thiệu Vy nắm tay Ánh Nguyệt lắc đầu: - Chuyện gì nói nhanh đi! - Mi ép ta nói đó nghe. Mẫn Thanh ngăn lại: - Thôi đi Ánh Nguyệt! Hai người càng làm cho Thiệu Vy thêm tò mò muốn nghe: Ánh Nguyệt nói đi, mình không chịu vậy đâu? - Sợ hiểu lầm rồi bạn giận nên Ánh Nguyệt bảo: - Được rồi, ta sẽ kể cho mi nghe. Nôn nóng, Thiệu Vy lại giục: - Nói đi! - Nhưng mà ... - Còn nhưng gì nữa. - Quà của ta đâu! - Trời ơi! Mi ... thôi đây nè. Thật là trẻ con hết chỗ nói. Lấy trong túi ra chiếc hộp xinh xinh Thiệu Vy đưa cho Ánh Nguyệt: - Đây nè, chịu chưa? - Vậy thì được rồi. Lườm bạn một cái Thiệu Vy bảo đùa: - Coi mi kìa! - Có gì đâu chứ! Quà này chưa xứng đáng với công của ta đâu. Ngơ ngác, Thiệu Vy lại hỏi: - Ta nhớ là đâu có nhờ vả gì mi mà đòi công. - Không có thật sao? Mi xem hai chân ta nè! Mỉm cười, Thiệu Vy biết bạn sắp kiếm chuyện nên nói: - Này, đừng có được voi đòi tiên nghe. Mi có tin là ỡ đây ta tiếp nhận bao nhiêu cú điện thoại của mi không? - Điên thoại của ta? - Đúng vậy! Ai mà ở không đến vậy. - Thì anh chàng Minh Huy của mi chứ còn ai nữa. - Thì ra là như vậy. Trước tình thế như vậy Thiệu Vy chỉ còn biết cười trừ. Mẫn Thanh giục: - Vào đi, giám đốc đến rồi kìạ. Ánh Nguyệt biết Mẫn Thanh rất yêu Thiệu Vy nhưng chẳng dám nói ra. Cô thừa dịp xen vào bằng giọng nửa đùa, nửa thật: - Anh Mẫn Thanh bảo có chuyện muốn nói với Thiệu Vy mà. Thôi mình không làm phiền hai người đâu. Thiệu Vy đưa mẩt nhìn Mẫn Thanh. Còn Mẫn Thanh thì lộ vẻ bối rối. Nhưngvẫn cố nói: - Thiệu Vy khỏe rồi chứ! Rùn vai, Thiệu Vy lâm một động tác để chứng tỏ mình luôn khỏe mạnh: - Tôi vẫn bình thường! - Vậy thì tốt rồi. Hai người sóng bước đi vào công ty. Buổi trưa tan sở, Ánh Nguyệt lại oang oang: - Thiệu Vy, cho mình xem hình với. Lắc đầu, Thiệu Vy từ chối: - Ê, mình đâu có thích chụp hình: - Vũng Tàu đẹp vậy mà khống chụp pô nào nghĩ cũng tiếc. Vừa thu xếp hồ sơ, Thiệu Vy thành thật nói: - Thuở giờ mình đâu có thích chụp ảnh. - Thì ra là vậy. Mẫn Thanh đi tới: - Thiệu Vy! Mình đi ăn trưa chung nhé! - Chưa kịp trả lời thì có điện, Thiệu Vy cười cười: - Xin lỗi mình nghe điện. Ánh Nguyệt lườm lườm: - Của anh ta chứ chẳng ai Thiệu Vy nói rất to: - Đi dùng cơm trưa hả! Vậy cũng được. Cúp máy, Thiệu Vy nói với Mẫn Thanh: - Xin lỗi, tôi bận rồi. Ánh Nguyệt cười hì hì, cô nói khi Thiệu Vy đã khuất sau cánh cửa: - Còn khuya mới đến lượt anh, còn xa mấy cây số lận đó. - Chẳng có gì là quê. Mẫn Thanh nói cứng: - Vậy thì đã sao chứ. Cô có đi không thì nói. Tròn mắt nhìn anh Ánh Nguyệt hỏi lại: - Anh mời tôi. Rủ chứ không phải mời, tiền ai nấy trả đó. Ánh Nguyệt sốt sắng: - Được, được, không dễ gì được anh mời à rủ tôi không khách sáo đâu. - Vậy thì đi! Ánh Nguyệt rất sung sướng khi được Mẫn Thanh mời đi dùng cơm. - Chắng hẹn mà gặp. Thiệu Vy thật ra cô cũng đâu muốn gặp cảnh này. Nhưng Mẫn Thanh đã chủ động lên tiếng trước: - Chào hai người! Thấy anh, Minh Huy như kém vui, anh cũng chào anh một cách máy móc. Còn Thiệu Vy thì vô tư bảo: Anh và Ánh Nguyệt ngồi chung cho vui: Nhưng Ánh Nguyệt vội từ chối: - Không đâu, làm vậy sẽ mất lịch sự lắm. Minh Huy mỉm cười nói như để châm biếm đến Mẫn Thanh: - Ánh Nguyệt vậy mâ rất khéo léo trong giao tiếp. Biết Minh Huy muốn dần mặt Mẫn Thanh, nên Ánh Nguyệt vội nói: - Không đâu, chọn chỗ này ăn trưa là do Ánh Nguyệt này đấy chẳng liên quan gì đến Mẫn Thanh cả. Thiệu Vy xua tay: - Có gì đâu mà mi vội thanh minh. Ngồi xuống đi! Lắc đầu, Ánh Nguyệt từ chối: - Được rồi, mi và anh Huy cứ tự nhiên. Tụi mình sẽ ngồi bàn khác. Vậy sẽ thoải mái hơn. Thiệu Vy không muốn nói gì thêm, cô chỉ gật đầu: - Vậy cũng được. Hôm nay chỉ ăn trưa thôi mà Mẫn Thanh lại gọi rượu để uống. Điều này làm Ánh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên. Vì gần anh gần hai năm cô đâu từng thấy anh uống rượu bao giờ: - Anh buồn sao Mẫn Thanh? - Sao cô lại hỏi vậy? Nào giờ tôi có thấy anh uống rượu, bia đâu. Cười cười, Mẫn Thanh lắc đầu nhìn Ánh Nguyệt: - Anh cũng nên tập dần Nguyệt ạ! Đàn ông không biết uống rượu là một thiệt thòi lớn. - Vậy sao? Bữa cơm diễn ra nhanh chóng. Ánh Nguyệt thấy trong mắt anh có điều gì đó xa xăm rất khó hiểu. - Chẳng lẽ anh đã yêu Thiệu Vy. Chắc chắn là như vậy rồi. Mình phải làm gì để giúp anh đây? Buổi chiều, tại công ty Ánh Nguyệt biết Mẫn Thanh đang tương tư một người. Cô nhẹ đến bên anh: - Này, anh Thanh! Mẫn Thanh ngước lên: - Gì vậy Nguyệt Ánh. - Anh đang buồn phải không? - Sao cô hỏi vậy? Ánh Nguyệt lắc đầu: - Anh trả lời tôi trước đi. Có phải anh buồn vì Thiệu vy đã có Minh Huy không? - Đứng lên, Mẫn Thanh gạt đi: - Cô đừng có suy diễn như vậy được không? Ngồi xuống cạnh anh, Ánh Nguyệt thủ thỉ: - Anh có muốn đượe Thiệu Vy không? Nhìn Ánh Nguyệt Mẫn Thanh chau mày khó chịu: - Cô nói điên khùng gì vậy? - Tôi không có điên khùng như anh tưởng đâu chỉ vì tôi muốn giúp anh thôi mà. - Cười nhạt, Mẫn Thanh xua tay: - Đừng đùa nữa mà Ánh Nguyệt! Không cần vậy đâu. - Tôi đâu có đùa. Tôi nói thật đồ mà. Anh đừng có nói với tôi là anh không có gì với Thiệu Vy đó nha! - Vậy thì đã sao chứ! - Minh Huy là Minh Huy còn anh là anh kia mà. Thở dài Mẫn Thanh than với Ánh Nguyệt: - Cô có thể để tôi được yên không. Ánh Nguyệt nhăn nhó, cô nói nhanh: - Tôi muốn giúp anh thôi. - Nhưng để được gì? - Được người anh yêu chứ được gì: - Đừng đùa nữa mà Nguyệt. - Tôi không đùa. Bởi lẽ giữa hai người ấy vẫn chưa có gì cả. Anh vẫn còn có cơ hội mà. Sáng mắt nhìn Ánh Nguyệt, Mẫn Thanh hỏi nhanh: - Làm sao để có cơ hội? Ánh Nguyệt khoanh tay trước ngưc làm ra về hiểu biết! - Muốn đạt được mục đích thì trước hết anh phải có thiện ý mới được. Nôn nóng, Mẫn Thanh lại hỏi dồn: - Thì nói đại ra đi, sao cô cứ úp mở hoài vậy. - Này, ngày mai là thứ bảy là thuận tiện để anh thể hiện tình cảm đấy. - Nhưng mà ... Ánh Nguyệt dặn đò: Ngày mai, anh chịu khó ra tiệm hoa mua một đóa hoa thật đẹp để tặng. Hồi hộp, Mẫn Thanh hỏi: - Liệu có ổn không? - Sao lại khộng ồn chứ: Người con gái nào mà không mừng vui hạnh phúc khi được người khác phái tặng hoa. - Thật hả? - Chứ sao! Mẫn Thanh lác đầu, vẻ mặt tiu nghỉu: Bồi người ta không nhận rồi tôi biết phải làm sao? - Gật đầu, Ánh Nguyệt khẳng định: - Nhất định là sẽ nhận thôi anh đừng ngại chuyện đó. Nếu anh cứ lừng khừng thì coi chừng mất cơ hội đó. Mẫn Thanh lắc đầu từ chối: - Cám ơn thiện chí của cô tôi không thể làm như vậy đâu. - Chuyện dễ như vậy mà anh làm không được sao? - Thôi đi, tôi về đây! Chưa kịp ra khỏi cổng thì Hữu Nhân cũng vừa đến. - Ê thằng kia! Định về sao? Nhận ra thằng bạn thân, Mẫn Thanh dựng xe bướe đến thân mật vỗ vai bạn: - Tìm tao có gì không? Hữu Nhần cũng đựng xe nắm tay kéo bạn ngồi xuống băng đá gần đó: - Bộ có chuyện mới tìm mới tìm mầy được sao? Nhưng phải có lý do chứ? giờ tụi mình đi vòng vòng chơi. Từ chối, Mẫn Thanh lắc đầu: - Phái có mục đích chứ, long nhong ngoài đường chán bỏ xừ. - Vậy thì vào quán lai lai được chưa? Mẫn Thanh hưởng ứng ngay: - Vậy thì được! Nhìn bạn dầy ngạc nhiên, Hữu Nhân vội hỏi: - Này, mầy có tâm sự phải không. Khai mau đi. - Sao hỏi vậy? - Dễ hiểu thôi mà. Mầy có bao giờ chịu uống rượu đâu chử. - Cười hì hì, Mẫn Thanh vả lá: Lâu lâu cũng nên tìm cảm giác mạnh chứ. - Vậy thì đi! Lát sau, hai người đã có mặt tại quán rượu. |
Dien dan thao luan
Dien dan thao luan
| | |