Tuoi muc tim
Danh Mục Chính

  Trang chủ

  Nhạc online

  Trắc nghiệm tâm lý

  Kết bạn

  Thành viên

  Tìm kiếm

  Hướng dẫn sử dụng

  Liên hệ BQT

  Đặt làm trang chủ

MỞ RỘNG | THU GỌN

Công cụ nghe nhạc

Để nghe nhạc, computer của bạn cần có:


Thống Kê Nhanh
Nhạc phẩm: 1505
Số Ca Sĩ: 202
Thành viên: 2512
Thành viên mới:
chan anna
Đang online: 53
Khách: 53
Thành viên: 0

  Hoa học trò
  Echip (Tin học)
  Lớp ngoại ngữ
  Dân Trí
  Tin Vui Việt

Chương 4

Ngạn để hộp nhựa lên bàn :
- Mẹ ơi ! Rau câu !
Đang xào mực, bà Ngân hỏi :
- Ở đâu thế ?
- Nhỏ Phố làm rồi bảo con mang về cho mẹ vì nó biết mẹ thích món này.
Bà Ngân có vẻ hài lòng :
- Con bé nghịch mà siêng, hết rau câu tới bánh chuối, nhờ nó thỉnh thoảng mẹ được ăn món ngon, lại bảo đảm vệ sinh.
Mở Tủ lạnh, lấy chai pepsi đựng nước tu một hơi, Ngạn nói :
- Siêng gì mà siêng mẹ ơi, cô Trang bảo nó phá bếp chớ không phải làm bếp.
- Vẫn còn hơn con, chẳng được tích sự gì. Thôi ! Tắm rồi ăn cơm.
- Không chờ ba à ?
- Ba bận tiếp khách rồi !
- Tuần này ba bận hơi... bị nhiều.
Bà Ngân ngập ngừng :
- Công việc mà, phải chịu thôi !
Bất giác Ngạn nhìn mẹ, dường như bà không đồng ý với chính lời mình vừa nói. Anh biết mẹ đang nêu nhiều lý do để bênh vực ba, dầu rõ ràng dạo này ông thường đi làm về muộn và sáng đi thật sớm. Làm khi cả tuần Ngạn không hề gặp ba mình.
Chỉ tội nghiệp mẹ, bà luôn thui thủi ở nhà một mình với trái tim đau luôn chờ để vật vã bà mỗi khi gặp chuyệc xúc động.
Chính vì bà bệnh nên Ngạn ít dám làm trái ý mẹ. Anh luôn muốn bà vui để không bị bệnh.
Nhưng dạo này người làm mẹ anh ở trạng thái trầm uất là ba.
Ông thường vắng nhà với lý do công việc, nên dù buồn, lo, mẹ anh vẫn lặng lẽ chịu đựng, như bà từng chịu đựng hai mươi mấy năm ròng, chớ không dám hé môi chất vấn xem chồng đi đâu, làm gì.
Vừa ngồi vào bàn, chuông ngoài cổng reo lên :
Ngạn buông đũa :
- Chắc ba về !
Bà Ngân bảo :
- Để mẹ mở cửa.
Ngạn nhìn theo dáng tất tả của mẹ mà chạnh lòng.
Ông Định bước vào giọng quyền hành :
- Ăn cơm xong chở ba đi công chuyện.
Ngạn hơi ngạc nhiên, vì từ trước tới giờ ông chưa khi nào để anh chở đi công chuyện. Nhưng Ngạn vẫn lễ phép gật đầu.
Bà Ngân hỏi :
- Anh ăn cơm với con ?
Ông Định lắc đầu :
- Tôi ăn rồi ! Lại cơm chiêu đãi, nhưng bà an tâm, tôi không có nhậu đâu.
Xong đợt kiểm tra này, tôi sẽ đi về đúng giờ.

Ngạn ăn thật nhanh.
Dạo này luyện tập nhiều nên anh ăn rất khỏe, chả mấy chốc đã hết sạch mọi thứ trên bàn. Uống thêm một ly cam vắt to, Ngân vươn vai đứng dậy.

Ông Định từ phòng tắm bước ra :
- Con ăn mặc cho lịch sự một chút, chớ đừng xuề xòa như dáng xe ôm đấy !
Ngạn cười :
- Cứ xem như ba đi xe ôm, có sao đâu !

Nói thế nhưng Ngạn vẫn lên lầu thay bộ quần áo khác cho vừa ý ông. Anh điều khiển xe theo hướng ông Định chỉ. Ngạn ngạc nhiên khi thấy ông bảo anh rẽ vào ngõ nhà của Trác, và điều anh bất ngờ nhất là ông bảo anh ngừng xe trước nhà Nhã Thi.
- Chúa ơi ! Chuyện gì đây ?
Ngạn liếm môi :
- Nhà của... bạn con mà !
Ông Định nhướng mày :
- Vậy à ! Đây là chỗ làm ăn của ba. Nghe đâu người ta chỉ có một cô con gái là hoa khôi gì đó...
- Vâng ! Cô ấy tên Nhã Thi.
Ông Định gật gù :
- Vậy mà ba cứ tưởng con chỉ biết học không thôi.

Ngạn... mở cờ trong bụng. Chỉ nằm mơ anh cũng không ngờ mình được vào nhà Nhã Thi dễ như vầy. Nói là duyên số cũng nên lắm chứ. Ngày mai kể cho Trác nghe chưa chắc nó tin.

Tự dưng Ngạn thấy mang ơn ba hết sức. Anh... khâm phục ông khéo chọn chỗ làm ăn.

Ngạn bấm chuông.
Không phải chờ lâu đã có người ra mở cửa. Anh và ông Định được mời vào phòng khách.

Ngạn cứ nhấp nhổm trên ghế dù anh vốn biết kiềm chế. Cuối cùng ba Nhã Thi cũng xuất hiện. Ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy anh đứng kế bên ba mình.
Dường như đọc được sự ngạc nhiên của ông ta, ông Định võ vai Ngạn giọng tự hào :
- Con trai tôi đấy ! chào bác Tín đi con.
Ông Tín cười ha hả, ánh mắt hướng về Ngạn dịu dàng chớ không sắc lạnh, bén ngót như hôm trước :
- Thú vị thật ! Để bác gọi Nhã Thi xuống trò chuyện với cháu cho vui. Ngồi đợi con bé nhé !
Rồi chẳng cần biết ý của Ngạn, hai ông bố kéo nhau lên lầu. Chả biết các cụ làm ăn gì mà bí mật thế. Nhưng không bị hai cụ kè một bên, Ngạn càng mừng. Mà sao Thi lâu ra thế, cô không biết thời giờ của Ngạn còn quý hơn vàng hay sao ?
Sốt ruột anh đứng dậy đi tới đi lui trong phòng và nghe tim đập mạnh khi thấy Thi từ trên cầu thang yểu điệu bước xuống.
Trông Nhã Thi tươi như nụ cúc vàng, tóc xõa dài đen nhánh, cô cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Giọng thánhh thót, Thi nhỏ nhẻ :
- Nghe ba nói có bạn, em không bao giờ nghĩ là anh. Thật bất ngờ !
Ngạn xác nhận :
- Đúng là bất ngờ. Khi nghe ba anh bảo chở ông tới nhà người quen. Anh vô tư làm tài xế xe ôm.
Đến khi ba bảo ngừng ngay trước cổng nhà em anh mừng muốn điên lên.
Có lẽ những người trúng số, hạnh phúc lắm cũng bằng anh lúc đó là cùng.
Nhã Thi chúm môi :
- Rõ khéo tán !
- Anh thật lòng chớ đâu có tán.
Nhìn Nhã Thi mong manh trong cái váy ngắn hai dây, Ngạn hỏi :
- Em đang làm gì nhỉ ?
- Đang xem tivi và hong tóc trước quạt máy.
Ngạn quan tâm :
- Thế tóc em khô chưa ?
Nhã Thi khẽ lắc đầu rồi nghiêng vai cho mái tóc dài buông lơi, mùi thơm từ tóc cô thoảng bay khắp phòng làm Ngạn ngây ngất.
Anh khen :
- Thời buổi này hiếm tìm thấy một mái tóc dài, đen đẹp và thơm như mái tóc em.
Nhã Thi vuốt tóc, giọng tự hào :
- Nếu ở nước ngoài, em đã đăng ký bảo hiểm tóc rồi.
Anh biết không, hôm qua em vừa quay xong phim quảng cáo dầu gội đầu.
Tháng sau tivi sẽ chiếu phim quảng cáo ấy mỗi ngày nhiều bận.
Tới lúc đó anh không cần đón em ở trường, chỉ cần xem tivi là gặp em rồi.
Ngạn ranh ma :
- Trong tivi em là của mọi người chớ đâu chỉ của riêng anh như lúc này.
Nhã Thi nhịp đôi chân dài :
- Xì ! Em chả của riêng cá nhân nào hết.
Em là của đám đông. Khi đăng quang hoa khôi, em đã hình dung điều này.
Ai thích em phải chịu thiệt thòi khi phẳi đứng đàng sau cái bóng vinh quang của em.
Ngạn không cho là Thi hợm hỉnh vì cô nói bằng giọng ríu rít hết sức đáng yêu.
Anh lại trổ tài tán :
- Người đẹp luôn được hưởng nhiều độc quyền từ những kẻ ái mộ. Bởi vậy anh xung phong làm vệ sĩ không lương cho em mà !
Nhã Thi cuộn tròn đuôi tóc :
- Em sẽ duyệt ý trên nếu ba em đồng ý.
Ngạn khoanh tay :
- Ba không đồng ý, anh cũng đã là vệ sĩ của em rồi !
Nhã Thi kêu lên :
- Anh đúng là quỷ sứ ! Nhưng em có khá nhiều vệ sĩ, chớ không phải chỉ mình anh đâu.
Ngạn tủm tỉm cười. Anh cho phép mình chủ quan khi nghĩ rằng lối vào tim Nhã Thi không còn xa nữa.
Nhã Thi hỏi :
- Anh biết Toàn, con bác Lân không ?
Ngạn lắc đầu. Thi tròn xoe mắt :
- Bác Lân cũng là bạn ba anh mà.
- Nhưng anh không biết họ.
Thi lơ lửng :
- Toàn nổi tiếng lắm đó !
Ngạn nhíu mày :
- Nổi tiếng về vân đề gì ?
Nhã Thi không giấu vẻ ngưỡng mộ :
- Là một trong những doanh nghiệp trẻ của thành phố.
Ngạn nhún vai :
- Anh không phải doanh nghiệo, nên không quan tâm.
Nhã Thi khúc khích :
- Toàn quan tâm đến em lắm. Anh ấy cũng học võ như anh, nhưng là võ judo. Nếu có dịp em rất thích thấy hai người song đấu, xem môn võ nào hay hơn.
Ngạn cao giọng :
- Học võ để rèn luyện thân thể, để tự vệ và giúp kẻ cô thế chớ đâu phải để đánh nhau cho ngưii khác xem.
Nhã Thi bất bình :
- Bất kể người đó là em sao ?
Ngạn tránh câu trả lời :
- Em đúng lá thích đùa !
- Em nói thật chó không đùa đâu. Nếu anh ngại đanh nhau, xem như anh thua. Em không cần một kẻ bại trận làm vệ sĩ.
Ngạn cười xòa :
- Sao dễ tự ái vậy nhỏ ?
Nhã Thi cong cớn :
- Em là thế đó ! Anh có thể không là bạn em nữa kia mà ! Ngồi chơi nhe ! Em còn phải học bài.
Không đợi Ngạn kịp nói lời nào, Thi bỏ lên lầu. Anh lơ ngơ nhìn theo và không biết vừa rồi mình đúng hay sai.
Ngồi lại trong phòng khách, Ngạn rầu rĩ lẫn bực dọc. Anh đấm hai tay vào nhau đôm đốp. Những cục chai trên hai bàn tay anh như một bằng chứng cho sự khổ luyện mỗi ngày. Anh sẽ đi thi đấu như một vnn động viên chớ đâu thể đanh nhau để làm trò cho một cô gái, dù cô ta là người anh yêu đi chăng nữa.
Sao Nhã Thi không hiểu thế nào là tinh thần thượng võ kìa. Cô bé tự cao, đỏng đảnh khiến anh chết cả trái tim. Giờ lại giận, Thi giận ngay lúc Ngạn hạnh phúc nhất, có khổ không chứ !
Ông Tín và ông Định từ trên cầu thang bước xuống.
Thấy Ngạn ngồi ủ rũ như gà mắc mưa, ong Tín ngạc nhiên :
- Ủa ! Nhã Thi đâu ?
Ngạn gượng gạo :
- Dạ ! Thi học bài rồi ạ !
Ông Tín cười :
- Con nhỏ đúng là trẻ con. Ngồi chơi một tí thì đã sao ? Chắc Thi sợ bác rầy.
Ngạn không nói được lời nào, dù rất muốn biện hộ cho hành động... trẻ con của Nhã Thi.
Ông Tín bỗng nói :
- Thời buổi bây giờ ngoài đường toàn ma quỷ. Nhã Thi đi về trễ một chút thôi là vợ chồng tôi đã lo ngai ngái. Phải chi con bé biết vài miéng võ phòng thân thì tốt quá !
Ông Định cười :
- Thì anh cho cháu đi học, chuyện ấy dễ mà !
Ông Tín chép miệng :
- Nó đâu có thời gian. Nếu có người dạy vài đòn tự vệ cho em nó thì còn gì bằng.
Ông Định nhìn Ngạn :
- Sao con trai ? Con thấy thế nào về điều bác Tín mong muốn ?
Ngạn chợt dè dặt :
- Cháu rất sẵn lòng. Nhưng tiện nhất vẫn nên tìm một huấn luyện viên nữ. Nếu bác đồng ý cháu sẽ nhờ một bạn võ sinh nhà ngay trong ngõ này hướng dẫn Nhã Thi...
Ông Tín ngạc nhiên :
- Trong xóm này cũng có người học võ à ?
- Vâng ! Cô ấy cũng là phụ tá huấn luyện viên như cháu.
Ông Tín xoa cằm :
- Xin lỗi, bác hỏi thẳng nhé ? Gia đình đó đàng hoàng chứ ? Cô gái đáng tin tưởng chứ ?
Ngạn nghệt mặt ra vì cây hỏi đầy vẻ xúc phạn ấy, anh gật đầu mà trong lòng gợn lên chút khó chịu.
- Dạ đàng hoàng ạ.
- Nhà nào nhỉ ?
Ngạn đọc số nhà rồi nhấn mạnh :
- Cháu giới thiệu người, bác không phải lo, chỉ sợ bạn cháu không nhận thôi ạ !
Ông Tín cười, giọng kẻ cả :
- Trả thù lao cao một chút, bảo đảm cô bạn cháu sẽ nhận. Phiền cháu hỏi giúp bác.
Ngạn gật đầu. Anh chở ông Định về và nghe ba mình hỏi :
- Con nghĩ sao mà không chịu trực tiếp hướng dẫn Nhã Thi ?
- Thời gian biểu của con kín mít cả rồi con không thể gánh thêm việc, dầu đó là một việc tốt một cơ hội hiếm có. Tóm lại con không thích bị đánh giá sai.
Ông Định gật gù :
- Khác lắm ! Biết dè dặt trong giao tiếp là đúng. Vì dù như thế nào, đàn ông cũng phải chứng tỏ rõ bản lãnh của mình.
Ông Định hỏi :
- Con định nhờ hợp Phố phải không ?
- Vâng !
- Chắc gì con bé đồng ý.
Ngạn tự tin :
- Con sẽ có cách thuyết phục.
Ông Định trầm giọng :
- Con gái rắc rối lắm, đừng chủ quan khi con chưa hỏi ý Phố trước. Nhỡ nó từ chối thì sao ?
Ngạn ngập ngừng :
- Thì con sẽ dạy Nhã Thi, nhưng có lẽ chưa thể ngay lúc này.
Rồi anh thắc mắc :
- Từ trước đến giờ con không hề nghe ba nhắc tới bác Tín.
Ông Định ậm ự :
- Ba và ong ta mới qua lại đây thôi.
- Bác Tín là người như thế nào hả ba ?
- Với ba, ong ta là người chỉ nên quan hệ trong làm ăn.
- Ba không xem bác ấy là bạn sao ?
- Không !
Định hỏi tiếp, nhưng Ngạn có cảm giác ba mình không thích nên thôi.
Về nhà, vào phòng khách, ông Định nghiêng nghị :
- Ba không ngăn con quen Nhã Thi, nhưng đàn ông phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu.
Không được xao lãng việc học. Nếu rớt tốt nghiệp, đừng nhìn mặt ba.
Ngạn máy móc :
- Con biết rồi !
Và thấy lòng trĩu nặng vì một điều gì không rõ.


10 chương mới hơn
  Chương 5
  Chương 6
  Chương 7
  Chương 8
  Chương 9
  Chương 10
  Chương 11
  Chương 12
  Chương 13
  Chương 14
10 chương cũ hơn
  Chương 3
  Chương 2
  Chương 1

Hình thành viên


heshalt
Đăng nhập

Nhớ cookie?

Quên mật khẩu
Đăng ký thành viên

Album nhạc mới nhất

 
Yêu trong niềm đau



 
Nghị lực




Ước nguyện

  


Tư vấn tuổi mới lớn

Bài Mới Đăng
10 Loài Động Vật ...
6 Sự Vật Có Mối ...
Đằng sau nghị lực ...
Lúa mùa duyên thắm
Chuyện tình nàng ...
Tình thu
Tìm nhau
Tạ ơn đời
Nếu có yêu tôi
Kỷ niệm

Nghe nhiều tháng 04
Trống vắng
Đằng sau nghị lực ...
Tóc mây
Giấc mơ bên người
Ngày mai trời lại ...
Tình anh
A Mother's Love
Đêm hòa đồng
Scandal Showbiz
Chuyện tình nàng ...

Đọc nhiều tháng 04
Vợ chàng Trương
Lotito - ăn mọi thứ
Cậu bé 8 năm "trốn ...
Ví dụ ta yêu nhau
Người vợ mù
Định luật con cua ...
Lá tương tư
Con chiên thứ ba
Những ngày tươi ...
Bàn có năm chỗ ...

Tìm kiếm nhanh
Theo tên bài hát
A B C D Đ E F G
H I J K L M N O
P Q R S T U Ư V
W X Y Z 0   9
Theo ca sĩ
A B C D Đ E F G
H I J K L M N O
P Q R S T U Ư V
W X Y Z 0   9

Tìm kiếm chi tiết
Tìm
Theo
Tìm chính xácGần chính xác

Dien dan thao luan
Tâm sự vui buồn

  Chàng trai nghèo khóc nức nở khi níu kéo tình yêu   Hồng Dương

Chàng trai nghèo khóc nức nở khi níu kéo tình yêu   Trong bức thư ngắn ngủi, Hồng Dương ...

 •  Cô gái bị lừa dối, vờ như không quen biết ngay trên sóng  Tuyên
 •  Em muốn được gặp anh lần cuối trước khi em đi xa  Thái
 •  Yêu thương, hạnh phúc ...  Bích Ngọc

Dien dan thao luan
Diễn đàn thảo luận

  Độc thân ?   Huyền

Độc thân ?   Tôi 28 tuổi, vừa chia tay bạn trai và bắt đầu cuộc sống độc thân. Ở tuổi này thật sự tôi đã không còn thời gian để tìm được hạnh phúc cho mình. Nghĩ đến cảnh bắt đầu tìm hiểu rồi yêu nhau, sau đó kết hôn tôi nghĩ cánh cửa ...

 •  Khi lớn rồi cứ ở nhà với mẹ có tốt không ?  Thương
 •  YDP  MINH THU
 •  tinh yeu  KMT
Trang chủ -|- Hướng Dẫn Sử Dụng -|- Tìm Kiếm