Truyện cần cách nghĩ của bạn, hạnh phúc gia đình luôn là những khoảnh khắc vàng của mỗi con người. Đừng để cái gì tan vỡ khi cuộc sống hôm nay là vực thẳm.
LY DỊ
Bạn ngồi ở khung cửa sổ ngày hôm qua, tôi biết! Bạn vuốt nhẹ làn tóc mướt mịn của mình, bạn buông một sợi tóc rơi vào mông linh vô định, rồi bạn nhìn khoảng trời xanh bao la trước mặt, bạn không hiểu trời xanh nghĩ gì, bạn chỉ biết có bạn và ...
Tháng bảy, hương ổi chín ngoài vườn đã nao nức lắm. Đêm khuya, tiếng dơi độp cánhvỗ nhẹ vào không gian hương sực nức mùa hè. Tiếng dế ri rỉ thổi những búp sen nhú đầu thánh thiện, bạn cũng bâng khuâng:
Ơ ! ngày hôm qua...
Có khi đã xa lắm rồi bạn ạ!
Đã bao lâu rồi tôi nghĩ về bạn? Tôi chỉ có một kết luận, bạn là tất cả của đời tôi. Vậy thôi! Mà tức cười, không ai hiểu về tôi như thế, tất nhiên là cả bạn nữa.
Hôm qua, bạn hẹn hò tôi về một vùng quê đầy chất lãng mạn. đó là quê hương tôi. Bạn cũng biết điều đó rồi mà.
Anh đưa tôi về nơi khỉ ho cò gáy, gặp toàn những con người cuc mịch vô văn hóa, bắt tôi chịu đựng những mùi khó ngửi...
có lẻ câu nói của bạn dài quá, rối rắm quá khiến tôi không thể nhớ hết được. Nhưng tôi, với tôi, và cả thằng bé mấy tuổi đầu giống tôi cũng băn khoăn:
Thế nào là khỉ ho cò gáy ?
Thế nào là cục mịch vô văn hóa ?
Thế nào là khó ngửi ?
Khi thằng bé con đặt câu hỏi nó cười hồn nhiên tưởng chừng mặt trời mọc ở đằng tây, bạn sắp thành một triết gia vĩ đại, chẳng thể hiểu tại sao, lúc đó, khi đó, tôi có cảm giác mình là một thằng khùng.
Tôi nhớ không nhầm, một khoảng không gian nào đó, một thời gian nào đó, tôi gọi ttên bạn và kể những câu chuyện hư vô. Bạn lắng nghe, bạn suy nghĩ, rồi cũng một buổi chiều, bạn giết tôi bằng một sợi tóc rơi tơi tả tin yêu. Bạn dùng trái tim sẵn sàngbỏ qua miệng lưỡi thế gian để tin và yêu tôi. Tôi biết lúc đó tôi luôn đúng, luôn là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Dòng sông quê vốn hiền hòa, vốn tư lự chuyện ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai điềm đạm. Cái lũy tre làng đổ nghiêng bóng thời gian, đỏ xuuóng lưng một cụ bà cặm cụi cà tưng đi về phía nghĩa địa. Đồng lúa xanh, cái sự xanh tạo hóa đẫ an bài chẳng bận tâm suy đi tính lại. Một vạt tóc trắng xỏa trổ ngang.
Đổ một bát máu ăn một bát cơm
Đốt một nắm rơm đầy tràn bát máu.
Thế mà ông sư ở cái am đầu làng tương truyền có ba vạn tám trăm chúng sanh thắt cổ, tụng đều đều:
A - DI -ĐỊ - ĐA -TÌ -CA -LAN -ĐA
A - DI - ĐỊ - ĐA -TÌ -CA -LAN - ĐẾ
Phật Đà có chứng giám cho sự giác duyên giác ngộ mãn hạnh tròn đầy này không nhỉ?
Hạnh phúc thầm lặng diễn ra, phù sa bồi đắpđồng bằng không đếm vội. Từ từ, lặng lặng, êm êm, tiếng ầm bung vút cao từ chính nơi sâu thẳm nhất.
Đại loại tôi kể về sự đứt quãng của chính trí tưởng tượng của chính tôi. Bạn không xen vào những dòng suy nghĩ ấy một ít mắm, ít muối, ít tiền nên nó vẫn khá ổn. Chứ không như bây giờ. Tôi xin lỗi bạn vì tôi không còn đủ niềm tin, không đủ nghị lực để tiếp tục kể cho bạn nghe nữa. Tôi đã để quên triét học MÁC vào kí ức:
HẠNH PHÚC là gì ?
HẠNH PHÚC là ĂN - TÌNH DỤC - SỐNG CHẾT.
MÁC thiếu hai vế cuối mất rồi !
Cuộc hẹn hò hôm qua là do bạn đấy chứ. Nhưng dù sao bạn cũng đã từng khen quê tôi thế này:
Yên bình thơ mộng quá anh nhỉ?
Đó là điều an ủi, những lời an ủi thường đến muộn màng. Tôi gật gù cái đầu như khi tôi cúi xuống dòng sữa mẹ ngày xưa. Vậy đó, bạn dối trá với chính cuộc đời mình. Trông tượng chúa buồn thiểu não.
Hôm nay, bạn thấy không? Tờ đơn ly dị đã ở trên bàn. Và bạn, bạn có quyền kí nó...
|