Ðang khi tranh thủ những phút cuối cùng cho việc mua sắm Giáng sinh trong một của hàng đồ chơi, tôi quyết định đến xem gian hàng búp bê Barbie để tìm một con nào đó cho đứa cháu gái.
Một bé gái với bộ quần áo xinh xắn, với một cuộn tiền nắm hờ trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, cũng đang xem các cô búp bê. Khi gặp con búp bê vừa ý, cô bé quay lại hỏi cha của cô xem cô có đủ tiền để mua nó không. Người cha thường trả lời: "Có," nhưng cô bé chỉ nhìn thoáng qua và tiếp tục đi với câu "Liệu con có đủ?"
Trong khi cô bé đang ngắm nhìn, một cậu bé băng ngang qua lối đi và bắt đầu lục lọi trong các trò chơi Pokemon. Cậu ta ăn mặc gọn gàn, tuy bộ đồ đã sờn rách, và khoác một chiếc áo gần như to gấp đôi thân hình bé nhỏ của cậu. Cậu ta cũng có tiền trong tay, nhưng trông không quá năm Mỹ kim, hoặc nhiều nhất là thế. Cậu cũng đi với cha của cậu, và liên tục chọn lấy các trò chơi điện tử. Mỗi khi cậu cầm một cái lên, và nhìn cha, thì cha cậu lắc đầu: "Không."
Cô bé hình như đã chọn lấy cho mình một Barbie, một con búp bê mặc đẹp và trông thật quyến rũ là điều mà mỗi bé gái trong xóm hằng mong ước.
Tuy nhiên, cô bé dừng lại và theo dõi cuộc trao đổi giữa cậu bé với cha cậu. Vẻ hơi buồn, cậu bé thôi không chọn trò chơi điện tử nữa và quay sang một cái gì đó giống như một quyển sách dán hình. Cậu ta cùng cha dời bước sang lối khác.
Cô bé đặt trả lại con búp bê, và chạy đến kệ trò chơi điện tử Pokemon. Cô nhanh tay nhặt lấy một món nằm bên trên các món khác và sau khi nói chuyện với cha, cô phóng nhanh đến quầy thanh toán.
Khi ấy, tôi đang cầm lấy những thứ muốn mua và sắp hàng đằng sau hai cha con cô bé. Hai cha con cậu bé đứng sau tôi.
Sau khi món đồ chơi được trả tiền và đóng gói, cô bé trao lại cho nhân viên thâu ngân, với vẻ mặt vui mừng trông thấy, cô bé thì thầm vài câu gì đó với bà ta. Người nhân viên mỉm cười và để gói quà xuống dưới quầy.
Khi tôi thanh toán tiền xong, đang sắp xếp lại ví của mình, thì tới lượt cậu bé. Người nhân viên cầm lấy món đồ, rung chuông và chúc mừng: "Em là khách hàng thứ một trăm trong ngày, và em đoạt được một giải thưởng!"
Bằng cách đó, bà ta đã trao cho cậu bé trò chơi Pokemon, và cậu chỉ có thể dán mắt nhìn nó trong nỗi hoài nghi. Cậu nói: "Quả đúng là cái mà cháu muốn!"
Suốt quãng thời gian ấy, cô bé cùng cha đứng ở cửa ra vào. Và, chưa bao giờ trong đời mình, tôi thấy một nụ cười rạng rỡ và dễ thương đến thế!
Họ bước ra ngoài. Tôi theo sát phía sau. Lúc trở về xe, tôi đã kịp chứng kiến trong sự kinh ngạc, khi người cha hỏi tại sao cô làm thế, câu trả lời mà tôi sẽ không bao giờ quên:
"Cha ơi, có phải cha và mẹ muốn con mua cái gì đó mà làm con cảm thấy hạnh phúc phải không?"
"Dĩ nhiên cha mẹ muốn thế, con yêu."
"Vâng, con đã làm rồi."
Cô bé khúc khích cười và tiến về xe. Rõ ràng là cô bé đã có chủ ý để trả lời cho câu hỏi "Liệu con có đủ?" của cô.
Đã đọc: 634 |