Ngay từ khi nó còn bé xíu, nó đã được mẹ nó gọi với cái tên “Bong bóng xà phòng”.
Nó hay rủ nhỏ bạn hàng xóm leo lên nóc bể và thổi bong bóng xà phòng. Những vòng tròn ngộ nghĩnh bay ra thật là đẹp. Được nắng chiếu vào, bong bóng hiện ra bảy màu sắc long lanh.
Nó thích nhìn bong bóng nhiều màu dưới nắng. Nó cứ thổi. Hết bong bóng này bay ra lại đến bong bóng khác bay ra, long lanh, long lanh.
Nó hỏi mẹ: - Con cũng giống bong bóng này hả mẹ?
Mẹ nhìn nó âu yếm: - Lúc nhỏ thôi, con ạ. Sau này lớn lên, con sẽ là cầu vồng.
Cầu vồng. Là gì nhỉ?
Nó lại thộn mặt ra. Nó cũng chả biết cầu vồng như thế nào nữa.
Rồi cũng đến ngày nó biết.
Mưa.
Một trận mưa rào thật to. Mưa tạnh. Nó nhìn lên bầu trời trong vắt không một gợn mây.
Đẹp.
Nhưng nó thấy đẹp nhất là đường vòng cung bảy màu ấy. Chính là cầu vồng.
Đúng rồi. Cầu vồng.
Mẹ bảo cầu vồng cũng có bảy màu như bong bóng xà phòng trong nắng vậy.
- Mẹ ơi. Bao giờ con là cầu vồng?
- Khi con lớn. Mẹ lại nhìn nó âu yếm…
Tuổi thơ trôi qua thật nhanh, thật đẹp. Nó ngày nào giờ đã lớn.
Những lúc buồn, nó vẫn có thói quen thổi bong bóng xà phòng. Bong bóng bay đi trong suốt, không màu. Chỉ khi có ánh nắng chiếu vào, bong bóng mới long lanh bảy sắc. Giống như thuở ấu thơ, nó chỉ cần vui và thoả mãn với những gì bố mẹ và những người xung quanh mang lại. Thế là đủ.
Một ngày. Mưa. Tạnh. Cầu vồng lại hiện ra lộng lẫy bảy màu sau cơn giông gió.
Vâng. Lớn lên, nó không phải chỉ biết sống vui và thoả mãn với những gì mình có như thế.
Nó còn phải biết vươn lên, biết cố gắng. Sau những vấp ngã của cuộc đời, nó phải biết đứng dậy và bước tiếp.
Cần phải thành công sau những thất bại.
Nó chợt nhớ đến mẹ…Đúng rồi. Mẹ. Con đã lớn. Con phải là Cầu vồng.
Đã đọc: 693 |