Vùng quê tôi có rất nhiều quạ. Cứ mỗi chiều sau bữa cơm chúng tôi thường bắc ghế ngồi trước sân hóng gió. Lũ quạ đã quá quen với người nên chúng rất mạnh dạn, nhiều lúc sà xuống rất gần chỗ chúng tôi. Chiều nay như thường lệ, cha tôi và tôi ngồi trước sân nhà. Trong lòng tôi không được vui lắm vì một số chuyện bực mình ở công ty ban sáng. Bỗng có một con quạ sà xuống hàng rào, cha tôi hỏi:
-Con trai, đó là con gì vậy?
Tôi lễ phép đáp:
-Thưa cha đó là con quạ mà chúng ta vẫn thường thấy.
Vẻ mặt cha tôi rất vui. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện. Lát sau cha tôi lại hỏi khi thấy một con quạ khác:
-Con trai, đó là con gì vậy?
-Thưa cha đó là con quạ.
Chúng tôi lại vui vẻ. Và cha tôi lại hỏi khi thấy cả một đàn quạ:
-Con trai, đó là con gì vậy?
-Con quạ. Tôi đáp hơi bực tức.
Lần thứ tư cha tôi lại hỏi:
-Con trai, đó là con gì vậy?
-Con quạ, chẳng lẽ cha không biết sao? tôi gắt gỏng.
Một tháng sau cha tôi mất, ông đã bị lẫn và mất trí nhớ.
Tôi tình cờ gặp được cuốn nhật ký cũ của cha và đọc được những dòng này:
Ngày...tháng...năm...
Chiều hôm nay tôi rất vui vì con trai năm tuổi của tôi rất ham hiểu biết. Con tôi đã hỏi về con quạ chín mươi chín lần. Con trai ơi, dù con có hỏi một ngàn lần cha cũng vẫn xúc động khi nghe tiếng nói của con. Vì sao con biết không? Vì cha rất yêu con.
Đã đọc: 728 |